Skip to content →

Tag: old

Con đường màu xanh

(Photo: Zi Nguyen)

Truyện năm 19 tuổi

Này người yêu xin quay mặt đi

Đã hết thương yêu nhau rồi

Này người yêu em đi về đi

Nhưng xin em đừng hờn trách tôi

Ồ lá la, thế là tôi thất tình. Mọi chuyện cứ nhẹ như không khi cô ấy viết một email dài dằng dặc, nhưng tôi chỉ đọc 3 dòng đầu, 5 dòng giữa và 2 dòng cuối. Kết luận: chúng ta chia tay nhé anh.

5 Comments

Lòng tin

Photo: Phan Nam

Note cũ, ngày 18 tháng 05 năm 2011

Tôi muốn viết vội 1 cái gì đó trước khi đi ngủ, dẫu rằng việc này thật vô nghĩa, và phần nào khiến người khác mệt mỏi với những lảm nhảm triền miên bất tận của tôi.

Lúc nãy tôi nói với 1 thằng bạn, rằng lòng tôi từ lâu vốn đã không tin vào tình yêu, đúng hơn là tình yêu được miêu tả trong nghệ thuật. Tình yêu trong cuộc đời thì vẫn tin đại khái, không quá tốt mà cũng chẳng thể tệ hơn. Từng có một thời tôi dựng 2 quyển truyện tranh xếp vào nhau thành một khối hình chữ nhật, như một tòa thành bao vây lấy đứa con gái theo đuổi chủ nghĩa lí tưởng là tôi lúc đó. Bức tường thành giữ cho những lí tưởng của tôi được vẹn nguyên, hoàn hảo, không tì vết như ngọc sáng trong.

Leave a Comment

Cô bán bún bên cạnh nhà.

Download: Cô Bán Bún Bên Cạnh Nhà

Xin cho về trọ gần nhau

Mai kia dù có ra sao cũng đành

Trước cửa nhà có 1 cô bán bún. Cô bán bún trông đến là xinh. Tóc đen lay láy không nhuộm linh tinh, má bầu bĩnh trắng hồng, người tròn tròn do ngồi cạnh nồi nước mỡ lâu ngày, miệng nhỏ nhỏ cứ ríu ran những chuyện đầu phố cuối ngõ, không đâu vào đâu, nhưng mà cứ duyên thế nào không chịu được.

Sáng sớm thế nào dắt xe ra khỏi nhà cũng phải làm 1 tô bún. Bún giò, 15k/ tô, chả rẻ. Nhưng phải làm. Để có cớ ngồi nghe cô líu lo chuyện chó trong xóm đẻ mấy con, mèo nhà ai đi hoang chưa về, bà nào đi đánh ghen không ngờ lại phát hiện ra ông chồng là gay,… Sợ nhất là một sáng Chủ nhật đẹp trời, đang ăn bún thì nghe cô quảng cáo là có nhóm nhạc Việt Nam, nhưng mà Hàn lắm, hát hay lắm, clip nội dung chất lắm. Phởn phơ nhai xong cục giò, vào nhà mở máy lên, gõ cạch cạch trên youtube.

“HKT – Mặt trái sự thật.”

Nghe được nửa bài thì tô bún cũng một nửa đi tới ruột già, nửa kia mấp mé đòi lại quyền tự do bằng con đường…miệng. Miệng lầm bầm chửi thề, một thảm họa của Vpop, nhân tiện chửi luôn sao mà gu của cô bán bún thấp kém thế. Bạn nào tò mò thì cứ click link này mà nghe : Mặt trái của sự thật.

Sáng hôm sau ra phỉnh phờ cô bán bún:

-Khiếp, hôm qua chị tiếp thị nhóm nào mà ghê thế? Em nghe xong sém ói mất tô bún ngon lành của chị.

Cô bán bún tủm tỉm cười, thỏ thẻ:

-Hay mà… Thơ thấy hay lắm mà…

2 Comments

The Journeys

Câu chuyện này tôi nghe từ một người bạn, và chẳng thể nào kiểm chứng được độ chính xác của nó. Bao nhiêu phần trăm sự thật và bao nhiêu phần trăm là những mắm muối đường ớt cho nó thêm những ướt át không cần thiết, có trời mới biết.

Leave a Comment

Ba mẹ à, con về nhé

Ba mẹ à…

Dì nói Tết hên là ở Tx, đông người Việt. Con thiệt tình chẳng thấy có gì khác. Tết năm ngoái ở WA, hay tết này ở Tx, lòng con cũng thấy nguội lạnh như nhau. Người yêu chỉ có một, đâu thể vì ai đó hao hao giống mà tim đập nhanh lần nữa bao giờ.

Con hơi sến ba mẹ thông cảm. Tại mấy bữa ni coi Paris By Night hơi nhiều.

Nhưng mà thật sự nó vậy đó. Mai là mai giả, cúc loe hoe mấy chậu, vui gì nỗi mà vui. Cứ như trên WA tuyết trắng, con còn thoả thích khóc. Ở đây thấy ba cái đồ Tết đó con chỉ thêm mệt. Cảm giác mệt đến từ những gì nửa vời, chắp vá, không trọn vẹn; đến từ những ngày đầu năm âm lịch nhưng không thể gọi đó là Tết.

Leave a Comment

Viết cho em một chiều đầy nắng

Bài viết cũ từ ngày 05 tháng 07 năm 2009

For Zi. Viết ngay sau khi đọc xong Alice-của-Zi-viết. Một ngày đầy đủ cảm xúc và không tật nguyền bởi thị hiếu

Anh vừa đọc câu chuyện nhỏ của em xong. Vươn vai, ngáp. Gập màn hình laptop, anh bước lại phía khung cửa sổ. Phước đức cho ông thợ xây – hay ông kiến trúc sư nào đó – đã quyết định xây cái cửa sổ này hướng về phía bờ hồ. Nó ở trên cao. Và anh không phải ngước lên để nhìn bất cứ thứ nào cả.

Trừ bầu trời.

Nhưng anh cũng chẳng mấy khi nhìn ngó gì bầu trời. Đôi lần anh có thấy máy bay cất cánh – khu anh làm việc gần sân bay. Nhưng cũng chỉ đôi lần. Dưới đất có nhiều thứ hấp dẫn anh hơn. Ừ, dưới đất, tức là trên mặt đất, nơi anh và em đang đứng. Có phải nó nghiêng 30 độ 5 đúng không em? Nghĩa là em và anh cũng đang đứng nghiêng. Kì cục thật! Hóa ra hơn 6 tỉ người chúng ta đều là những diễn viên xiếc tài ba, đứng nghiêng 30 độ 5 mà vẫn không ngã, em nhỉ. 6 tỉ diễn viên xiếc. Mỗi người mang một phục trang khác nhau, một đôi giày khác nhau; mỗi người có một bộ mặt khác nhau, và hầu như đều là mặt nạ. Em à, anh đã bật cười khẽ khi nghĩ đến khúc này. Vì lẽ thế thì chúng ta đã có một đoàn xiếc khổng lồ. Và đoàn xiếc đó lưu diễn vòng quanh mặt trời, đều đặn, đều đặn.

Cho ai xem?

Leave a Comment
Back To Top