Skip to content →

Tag: come home

“Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ…”

Quân ôm chai beer, nhìn ra sông. Đêm nay rằm, người ta lại thả hoa đăng. Ánh đèn nhấp nháy trôi theo con nước, đẹp không chịu nổi. -Khi nào chị quay lại Mỹ hả? – Nhi hỏi -Tháng sau em à…tháng 3… – Quân trả lời, hớp thêm 1 ngụm beer nữa. Nó thiệt tình không muốn nhắc đến lúc nó phải rời khỏi nơi này chút nào -Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu… -Xuôi về Dương Châu mùa hoa khói tháng ba. -Thơ của ai em quên rồi nhỉ? Tự dưng câu đó bật ra khỏi đầu…

Leave a Comment

Giờ nghỉ trưa

Sự đời thay đổi vèo vèo. Trước khi mình nghỉ làm ở chợ thì con trai chủ chợ còn single. Đi chơi một vòng quay về thì bản đã cưới. Hên là bản vừa xấu vừa khó ưa vừa đáng ghét, chứ không chắc mình cũng tiếc lắm. Mình cũng thay đổi. Tháng trước còn thảnh thơi ngắm trăng uống rượu; tháng này mình đi làm hơn 12 tiếng một ngày. Có người thích cuộc sống thay đổi không ngừng, nhưng sao cuộc sống của mình cũng thay đổi không ngừng mà nó chẳng có gì vui? Hay cũng giống…

2 Comments

Nụ cười thiên thanh

Người ấy nhớ Huế, cũng giống như tôi nhớ Đà Nẵng. Tôi không biết nỗi nhớ trong anh thế nào, cũng chỉ dám từ lòng mình mà suy ra tâm của người. Nỗi nhớ quê hương nào chắc cũng có vài phần cơ bản giống nhau, gọi 2 tiếng quê hương thì dễ, mà mang được hai tiếng ấy trải qua hai bờ đại dương cách biệt muôn trùng lại thăm thẳm diệu vợi đến khôn cùng.

Anh nói tôi sẽ yêu Huế, vì tất cả những gì khiến tôi yêu anh là từ Huế mà nên. Ý nghĩ đó thật dễ thương. Tôi là đứa dễ yêu, đến nước Mỹ tôi còn yêu được, nói gì là nơi đã sinh ra anh.

Nếu anh là Huế, thì tôi trăm phần nguyên chất Đà Nẵng. Cái xứ mà tên không làm thơ nổi, sông cũng không thành bài hát được. Tôi nhớ một lần đi dạo với bé Nhi, chúng tôi đã miêu tả Đà Nẵng như một đứa teenager 17, 18. Năng động, tràn đầy, nhiệt huyết, tươi mát, vu vơ, lãng đãng, hời hợt, xốc nổi, chuộng hình thức nhưng không biết chạy theo mốt, và vẫn mải miết đi tìm chân giá trị của mình.

8 Comments

Ba mẹ à, con về nhé

Ba mẹ à…

Dì nói Tết hên là ở Tx, đông người Việt. Con thiệt tình chẳng thấy có gì khác. Tết năm ngoái ở WA, hay tết này ở Tx, lòng con cũng thấy nguội lạnh như nhau. Người yêu chỉ có một, đâu thể vì ai đó hao hao giống mà tim đập nhanh lần nữa bao giờ.

Con hơi sến ba mẹ thông cảm. Tại mấy bữa ni coi Paris By Night hơi nhiều.

Nhưng mà thật sự nó vậy đó. Mai là mai giả, cúc loe hoe mấy chậu, vui gì nỗi mà vui. Cứ như trên WA tuyết trắng, con còn thoả thích khóc. Ở đây thấy ba cái đồ Tết đó con chỉ thêm mệt. Cảm giác mệt đến từ những gì nửa vời, chắp vá, không trọn vẹn; đến từ những ngày đầu năm âm lịch nhưng không thể gọi đó là Tết.

Leave a Comment

“Đường về nhà bỗng ngắn.”

Hôm nay tôi xem một bức ảnh ai đó chụp trên Facebook. Trong bức ảnh là màn hình nhỏ xíu dành cho hành khách xem phim trên máy bay. Bức ảnh với caption “Đường về nhà bỗng ngắn.” Và ngay phía dưới là comment từ một người bạn của chủ nhân bức ảnh, “Cho những yêu thương bất chợt dài ra.” Chắc hẳn người chụp là một cô bé đang du học rồi. Chắc hẳn cô bé đang ở trên chiếc máy bay hướng về Việt Nam. Chắc hẳn trong mười mấy tiếng bay xuyên lục địa đó, cô bé…

9 Comments
Back To Top