Skip to content →

Category: Review

Khi mới là cũ và khi cũ là chưa từng (Hay là về Thương Nhớ Mười Hai)

Bài gốc đăng trên Tuổi Trẻ

1. Từ lâu nay, khi du lịch đến một thành phố mới, tôi đã không còn hào hứng như xưa. Khi đang ngắm một cảnh núi non hùng vĩ, tôi đã thôi sững sờ. Ngỡ như lòng ham chuộng những thú mới mẻ đã chết, và nếu đúng thế thật thì buồn lắm.

2 Comments

Đã đọc xong “Nước Mỹ, nước Mỹ”

nuoc my  nuoc my

Mình mất gần 3 tháng để đọc xong quyển sách này của chị Phan Việt, mình cũng mất gần 3 năm lang thang ở xứ Mỹ này tính đến thời điểm đọc xong quyển sách. Có lẽ đó cũng là một điều thú vị.

Trước đây mình biết đến văn của chị Phan Việt qua những trích đoạn, hoặc trích dẫn, sau đó là blog “Nước Mỹ, nước Mỹ” của chị. Chị hiện lên qua những dòng văn là một người phụ nữ học cao, hiểu biết rộng, đi nhiều nơi và trải qua nhiều chuyện; dĩ nhiên những gì chị kể có một sức hấp dẫn với con bé còn trẻ và cạn nghĩ như mình. Nước Mỹ trải ra trước mắt, châu Âu trải ra trước mắt, thế giới của hàn lâm và học thuật phần nào cũng he hé một tí cho mình ghé mắt nhìn vào. Lẩn khuất trong những truyện ngắn của chị luôn có những con người hứng lên là nghỉ việc, và đi tìm một công việc khác, những con người loay hoay với những nỗi không yên mơ hồ bứt rứt của họ. Mà thôi, trước khi đi xa vào những tâm sự con người, mình quẩn quanh với những thứ tầm thường đã. Mình đoán chừng những nhân vật của chị  – nếu họ dựa trên một hình mẫu có thật nào đó – đều tốt nghiệp những trường hạng top với GPA xuất sắc, kinh nghiệm đầy mình, gần như những thiên tài. Thời buổi suy thoái, đến người Mỹ cũng không mấy ai bỏ việc và tìm việc một cách thanh thản như thế.

6 Comments

“Bản du ca cuối cùng của loài người không còn đất sống” – Enrich Remarque

Một tiểu thuyết của Enrich Maria Remarque về những thân phận Do Thái lưu vong, trốn chạy chui nhủi qua những đường biên giới, không được quốc gia nào thừa nhận. Có đủ tất cả: tù tội, bệnh tật, tha hoá, tình bạn, tình yêu, hy vọng và niềm tin. Nên đọc khi ngoài trời đang mưa và bạn đang ở trong nhà. Sẽ tuyệt nhất khi lúc đó gia đình bạn cũng đang ở nhà. Dĩ nhiên một chút yên tĩnh cũng cần thiết. Nhưng cơ bản là cảm giác đọc về những người lang thang không tương lai…

Leave a Comment

Review “Thiên Đường Lạc Lối” (Hotboy Nổi Loạn) [Berlin Film)

Nguồn: http://www.hollywoodreporter.com/review/lost-paradise-berlin-film-review-289375 5:51 PM PST 10/2/2012 bởi David Rooney —  Lời tóm tắt: Một vở “cải lương” (1) đồng tính quá nhiều đường đến mức đúng ra phải có cảnh báo dành cho bệnh nhân tiểu đường. Có lẽ là bộ phim đề cập thẳng thắn nhất đến đồng tính trong nền công nghiệp điện ảnh đang phát triển của Việt Nam, đặc điểm phim của Vũ Ngọc Đãng là hào nhoáng nhưng nhạt nhẽo và phóng đại quá mức (2). BERLIN – Lặn ngụp trong những dòng tình cảm của “Thiên đường lạc lối”, thấp thoáng đâu đó vẫn có…

Leave a Comment

[Hotboy nổi loạn] Ai cho tôi linh hồn…

cho tôi ngày xưa ngây ngô
cho tôi niềm vui mơ hồ
cho tôi thờ ơ
cho tôi nghi ngờ
tôi nghe niềm tin vu vơ
tôi nghe lòng tham đang chờ
tôi như mộng mơ ngu ngơ ngu ngơ

Tôi xin mượn lời của nhạc sĩ Nguyễn Hải Phong trong bài “Linh hồn và thể xác” để mở đầu bài viết này. Nếu bạn có lòng kiên nhẫn đọc hết, cũng xin đưa bài hát này theo bạn đến những câu chữ cuối cùng. Tôi nghe bài hát trên đường lái xe về nhà, sau khi xem xong Hotboy nổi loạn; và bất giác mỉm cười vì đây có lẽ là bài hát tuyệt vời để làm Ost cho bộ phim, hoàn hảo từ tiêu đề đến lời nhạc.

Leave a Comment
Back To Top