Skip to content →

Gởi những vùng đất tôi thương

…Cho những nơi tôi trót phải lòng. Những ngày nắng hạ mưa đông, có khi là duyên, có khi là nghiệp, có khi buồn khi vui. Nhưng đã là đất, thì cũng như là người, bình tâm lại sẽ thấy đáng yêu

1. Gởi Washington,

Bạn thân mến,

Dạo này chắc bạn vẫn mưa. Khổ, bạn thì có khi nào ngừng mưa cơ chứ. Cũng chẳng phải vô tình mà tự dưng mình nhớ bạn thế này. Hai hôm nay cái dạ dày của mình nó cứ réo tên bạn, một ngày mùa đông đẹp trời (mà chỗ bạn khi nào chả mùa đông, nhỉ); bạn tặng nguyên cho mình căn bệnh mới toanh từ một bữa ngộ độc mà không dám đến bệnh viện.

Bạn thân mến, mình chỉ viết thư để báo cho bạn biết: mình vẫn ổn. Đau tí tẹo thế thôi, chứ mình hết giận bạn rồi. Washington dễ thương, cây lá xanh mướt mải. Ở Texas này nắng gió nhiều. Nhưng mình nhận ra ở đâu thì người ta cũng có thể vui, có thể buồn; cảm xúc nằm ở lòng mình, nằm ở duyên mình. Mình chẳng nên vì oán hận gì mà đổ mãi lên đầu bạn nữa.

Chỉ là đau dạ dày làm mình nhớ đến bạn vậy thôi.

2. Gởi Texas,

Anh ngoan,

Mấy ngày nay anh dễ thương lắm, nắng ráo cả, đúng là biết chìu lòng người. Chỉ có ngày em buồn nhất là anh cho bầu trời ngả màu âm u một tí. Lần sau đừng có xuôi theo em như vậy. Cứ nắng ráo tưng bừng hết cho em, buồn vui gì cũng phải rực rỡ tỏa sáng.

Hôm nay có người bảo tạm biệt anh. Em có thay mặt anh nói là người đó luôn được chào đón ở đây. Nhưng lòng em không nghĩ người ấy sẽ quay lại. Có điều nhà mình rộng, cửa mình mở, tiếc gì một lời hẹn anh nhỉ. Đất Texas vốn rộng lòng mà.

3. Gởi Sài Gòn,

Sài Gòn, mình chưa bao giờ viết cho cậu dòng nào, vẫn còn giận hờn vu vơ từ những ngày trẻ con, cậu giành hết những người mình yêu thương về phía cậu. Thiệt ra hồi nhỏ mình thích cậu lắm, cứ nằng nặc lớn lên nhất định sẽ chuyển vô Sài Gòn mà học hành ăn chơi với người ta. Thế nhưng con gái đến tuổi lớn, cha mẹ đặt đâu cũng phải chịu, cha mẹ đặt luôn sang Mỹ, tụi mình xem như lỡ duyên hạnh ngộ.

Có người mình thương giờ đã về Đà Nẵng, nói rằng người đó không về thì ai sẽ về. Ba năm trước nếu biết được hẳn mình sẽ vui lắm, vui kiêu ngạo như đứa con nít giành được kẹo. Bây giờ mình lang thang xứ người, nghe xong trong lòng chỉ mừng. Thương Đà Nẵng, thương người ta; nhưng cũng thương cậu. Sài Gòn không còn hoa lệ như ngày xưa trong mắt mình, nhưng chất khí khái Nam bộ vẫn còn đó. Mình vẫn đợi một ngày đến thăm cậu, đi qua những quán cafe và những nẻo đường mà bạn bè mình đã từng đến. Ôm cậu thật bự.

4. Gởi Hà Nội,

Thưa cô,

Tôi chân thành mà nói, tôi chẳng có thù oán gì với cô cả. Đời tôi có chả ít bạn bè Hà Nội, đều dễ mến và đáng yêu. Tôi có vài lần ra gặp cô, dĩ nhiên cũng phải rung động trước vẻ đẹp yêu kiều mà cho dù bị người ta hiếp cả vạn lần vẫn còn hơ hớ ra đấy. Mà thôi, vẻ đẹp của cô thơ văn nói nhiều quá rồi, tôi không dám rườm lời, múa rìu qua mắt thợ làm gì cho mất thời gian.

Chuyện là thế này: lòng tôi rất muốn mình bớt hẹp hòi nhỏ mọn, nhưng cùng là phận nhi nữ với nhau, cô còn lạ gì. Người ta có thể vì một cánh hoa mà ghét cả nhành cây, vì một cái tên gợi nhắc người xưa mà đem lòng oán hận kẻ sơ kiến ban đầu. Tôi chẳng giấu gì cô, chỉ vì một vài kẻ tôi không ưa thích cô, nên tôi mới ti tiện mà ghét luôn một thể. Cũng cho tôi giải thích vài lời, tôi cũng chẳng nhỏ mọn đến mức ấy nếu người ta không đụng chạm gì đến quê nhà của tôi.

Nay tôi gởi đến cô lời xin lỗi sâu sắc nhất mà tôi có thể nghĩ ra được. Tôi thì bé mọn, dĩ nhiên cô chẳng biết tôi là ai để mà ghét bỏ. Cô thì đẹp, quá đẹp để tôi có thể thực sự ghét bỏ. Tôi chẳng dám thay mặt ai, nhưng vẫn kính cô cái chức danh hoa khôi cả vùng đất phương Nam này. Chỉ mong cô giữ giùm mồm miệng những kẻ theo chân cô mà chê bai gái quê nơi khác. Mai có sắc của mai, đào có sắc của đào, mà sen cũng không tanh mùi bùn đâu, người văn hóa như cô hẳn phải hiểu rõ điều này hơn cả tôi. Chỉ tiếc lạc vào lòng cô một vài kẻ trơ mặt núp danh văn hóa; nhưng thôi, chúng ta chẳng nên nhắc đến những con người như thế làm gì, cô nhỉ. Tết gần đến rồi, chuyện năm cũ cho qua, rước cái hay mới vào nhà.

Một lần nữa, tôi xin nhắc lại: cô đẹp lắm, thưa cô.

5. Gởi nước Mỹ

“Điều em không nói ra

Riêng lòng anh hiểu biết”

(sửa thơ Lưu Quang Vũ)

6. Gởi Italy

Anh chắc chắn không biết em là ai, nhưng em biết anh từ lâu rồi, và cũng từ lâu rồi em đã thầm yêu anh, từ lúc mà tụi bạn em vẫn còn bấn lên vì nước Pháp í. Em đùa thôi, đất nước nào cũng đẹp, anh nhỉ; và anh là chàng tóc nâu mắt xanh lục da rám nắng đẹp nhất nhất nhất.

Em đang tự học ngôn ngữ của anh này, mặc dù em vẫn chưa ăn quen spaghetti và pasta, và vẫn không thích expresso bằng đen đá với bạc sỉu. Nhưng anh còn quá trời thứ hay ho khác, chẳng hạn như là Thần thoại và Triết học. À vâng, em biết, nhưng tụi mình cứ để Hy Lạp qua một bên đi. Em không có hứng thú với những chàng thư sinh kiểu vậy. Thế nên chỉ có anh thôi, Italy ơi.

Hẹn anh một ngày đẹp trời, nhất định mình sẽ gặp nhau. Arrivederci!

… Cho những nơi không hẹn mà gặp, như đã hẹn từ kiếp trước, hoặc từ lúc chưa có tuổi tên.

7. Gởi Đà Nẵng,

Ê,

Biển không-có-ta chắc vẫn còn xanh?!

8. Gởi Huế,

Anh.

9. Gởi Việt Nam,

Nhà mình ơi, đợi con về.

Đến một vùng đất lạ, thứ mà tôi dễ đồng cảm không phải là nắng, không phải là mưa (như “mưa rơi không cần phiên dịch” kiểu Trần Dần), mà là núi. Những ngọn núi nằm hòa mình với bầu trời. Núi ở Đà Nẵng thấp và xanh màu biển, Sài Gòn ít núi non, Hà Nội tôi chưa thấy, Ý tôi chưa đến, … nhưng nếu thấy một ngọn núi, dù xanh hay xám, dù tuyết phủ hay đỏ màu, ở bất kỳ đâu chăng nữa cảm xúc dâng lên trong một người rất trẻ hẳn luôn là câu hỏi “Phía bên kia có gì?” 

…Và tôi thì trẻ đến xanh màu.

Rio Lam Signature

Subscribe This Blog

Published in Nhật Ký

3 Comments

  1. Câu đầu bài, Chị đã từng nói với em như thế
    Cảm ơn Chị

  2. Em cũng yêu nước Ý và đang tự học tiếng.
    Và thương Sài Gòn mỗi lúc xa, nhớ Hà Nội dù gặp gỡ chưa kịp bén mùi. Rồi Hội An, Đà Nẵng.
    Thứ em yêu nhất là bầu trời. Vì với em trời là tự do, chỉ cần còn đứng dưới bầu trời là em biết em còn yêu thêm nhiều lắm những vùng đất chưa kịp quen.

What's on your mind?

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Back To Top
%d bloggers like this: