Skip to content →

Con đường màu xanh

(Photo: Zi Nguyen)

Truyện năm 19 tuổi

Này người yêu xin quay mặt đi

Đã hết thương yêu nhau rồi

Này người yêu em đi về đi

Nhưng xin em đừng hờn trách tôi

Ồ lá la, thế là tôi thất tình. Mọi chuyện cứ nhẹ như không khi cô ấy viết một email dài dằng dặc, nhưng tôi chỉ đọc 3 dòng đầu, 5 dòng giữa và 2 dòng cuối. Kết luận: chúng ta chia tay nhé anh.

Hot pub. Một nơi không hợp lắm để dứt điểm những chuyện tình yêu. Nhưng cái sở thích ương bướng vẫn đưa tôi (và cô ấy) đến đây. Tôi nhìn ly vang sóng sánh ánh đỏ giữa những ngón tay thon dài của cô ấy, giễu cợt:

Em cứ uống mãi cái thứ vang nhẹ hều nước ngọt ấy à?

-Vâng… và anh cũng đừng bình phẩm khi mà chúng ta đều đang uống rượu giả – giọng cô ấy giễu cợt.

Hahaha. Thật là nhục. Có những sự thật người ta biết mà người ta cứ vô tình quên đi. Thế mới đau chứ.

-Thôi, dứt điểm cho lẹ! Em còn gì lưu luyến, muốn quay lại, sỉ vả, hay dằn vặt không?

-Em còn yêu anh.

-Tốt.

-Nhưng em không muốn ở bên cạnh anh nữa.

-Tại sao?

Cô ấy im lặng không nói, rồi dốc cạn ly vang đỏ vào miệng. Mái tóc dài buông rũ xuống, lượn sóng, ánh màu vàng của thứ thuốc nhuộm rẻ tiền. “Chả khác gì màu lông bò”. Tôi vẫn hay nói thế. Ra đường dạo này hầu như chỉ thấy màu vàng lông bò. Xứ này không nhập được chai thuốc nhuộm nào cho ra hồn hay sao ấy…Ai cũng biết thế, nhưng ai cũng đổ xô đi nhuộm. Có những sự thật người ta biết mà người ta cứ vô tình quên đi. Thế mới đau chứ.

Tôi giật mình khi cô ấy quay sang nhìn tôi, nhìn thẳng, đôi mắt mở to, giọng chậm rãi và trong trẻo.

-Nếu có thể bán linh hồn cho quỷ dữ như Faust để lấy lại em, anh có bán không?

Tôi nhún vai, buột miệng:

-Anh không dại.

Òa khóc. Tức tưởi. Nức nở. Cô ấy lao ra khỏi Hot pub như một cơn lốc mất trí. Lạ nhỉ, tôi mới là người bị đá cơ mà? Và tôi mới là người phải trả cái bill hai ly rượu “ngoại” cho một cuộc nói chuyện chưa đầy 5 phút cơ mà?

Nhưng xin em đừng hờn trách tôi

Vì giờ đây trái tim đã giá lạnh

 Hối hận. Tôi gọi cho cô ấy. Không nhấc máy. Tôi sms: “Anh xin loi. Anh buot mieng trong luc tuc gian. Anh se di tim cau tra loi.”. Bấm send. Người tôi chợt run lên. Tin nhắn này, hay cái câu buột miệng lúc nãy, mới là suy nghĩ của tôi?

Từng giọt mưa bay trong chờ mong

Khẽ xóa môi son phai nhòa

Nhìn giọt mưa bay trong trời thu

Cho ai lòng càng nát tan

 Quăng đống tiền lên bàn hệt như phong thái của những chàng lãng tử trong phim Hollywood lúc bị thất tình, tôi lê bước ra khỏi Hot pub. Trời đêm lạnh.

Vì giờ đây tôi và em chia tay

Δ

Người yêu ơi vẫy tay biệt ly

Em cô đơn trên con đường dài

Giọt nước mắt hãy lau thật khô

Một cánh tay mềm mượt khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt tôi.

-Honey, dậy nào? Ngủ rồi à?

Tôi lơ mơ mở mắt ra. Đang ở đâu thế này? Lơ mơ tỉnh giấc. Lơ mơ nhớ lại. Lơ mơ nhận ra. À, lúc ra khỏi Hot pub, em này đã ra giá 400k trọn một đêm. Không rẻ. Không đắt. Và tôi đã gật đầu. Và tôi đã đưa em ấy đến đây. Và tôi đã ngủ. Tôi đặt lưng xuống giường và lăn ra ngủ say như muốn chết. Chỉ thế thôi. Nhục thật.

-Anh ngủ bao lâu rồi em?

-Em không biết nữa, hí hí.

-Cười gì mà cười lắm thế? – tôi cau mày, giọng khó chịu.

-Tại em chưa thấy ai như anh cả. Honey…

-…Yếu sinh lý à? Haha, ừ…chắc thế. Anh không có hứng với em.

-Oh, why?

-Em xài nước hoa Euphoria Blossom phải không? – tôi ngửi quanh cổ cô ấy, xác định lại cái mùi thảo dược man mát đó.

-Yeah! You’re right!

-Người yêu anh cũng xài loại này giống em. Cô ấy mới đá anh. Anh không có hứng với em.

-Thế sao lại còn order em làm gì?

-Vì em xài Euphoria Blossom giống người yêu anh.

Cô gái ngơ ngác, chả hiểu gì. Em gái ơi, một đêm với em trị giá bằng một viên thuốc lắc loại vừa vừa phai phải. Trị giá bằng đúng một giấc ngủ của tôi. Giấc ngủ man mát hương thảo dược Euphoria Blossom. Tôi quấn mùi hương quen thuộc quanh người như một tấm chăn mềm mềm ú bự. Và ngủ. Giấc ngủ cũng quen thuộc. Tôi cần sự quen thuộc bình yên đó. Hình như cái sms mới là câu trả lời của tôi.

Vì không muốn thấy em u sầu

Δ

Tôi vác balo nhảy lên bus. 3 bộ quần áo. 1 đôi giày thể thao. 1 di động. 1 gói thuốc. 1 chai rượu. Và 1 cái ví với đầy đủ giấy tờ tùy thân. Lúc nhét ví vào balo, tôi nhớ đến lời một thằng bạn từng nói với mình: “Mày thử đi đâu đó mà không mang 1 mảnh nào theo đi! Cảm giác thấy mình vô danh tiểu tốt, không tên không tuổi! Tự do đến từng lỗ chân lông í”.

Hôm nay, tôi đã định quăng cái ví ấy ở nhà.

Nhưng rốt cuộc, tay tôi vẫn bỏ nó vào balô.

Lên đường.

Tôi đi tìm cho mình câu trả lời: “Nếu có thể bán linh hồn cho quỷ dữ như Faust để lấy lại em, anh có bán không?”

Vì sao cô ấy đá tôi?

Vì sao tôi không chịu bán linh hồn (nếu có thể)?

Tôi mong em từ nay

Hãy xóa hết tâm tư buồn vương

Tôi đi tìm một câu trả lời. Và một thứ gì đó không thể gọi tên.

Δ

Trở về sau một hành trình mệt rũ và vô vị.

Má nó, thằng nhà văn nào cứ tung hô những nhân vật bước chân lên xe/tàu/máy bay, đi xà quần 1 chặp, gặp đủ thứ chuyện đời, rồi giác ngộ. Cứ như thật í!

Tôi đã ăn cơm trong một quán cơm hạng bèo. Và trả tiền như giá quán hạng sang. Lơ mơ nhìn ngắm vài cái ruộng xanh mướt. Hú hồn với một thằng xe máy sém lao vào bus trên quốc lộ. Nghe bà già ngồi cạnh phone cho “người yêu” với cái giọng đĩ non pha nạ dòng. Mùi mồ hôi, mùi bụi bặm, mùi cũ kĩ,…Ngán!

Tóm lại, nhạt nhẽo và vô vị…Tôi càng thấy mình chông chênh. Tôi không còn tin sms đó là điều tôi muốn

Chiếc giường trải drap trắng muốt nuột nà. Quấn quanh người đống chăn gối ú bự, tôi nhắm nghiền mắt. Tôi sụp đổ.

Người yêu ơi vẫy tay biệt ly

Em thênh thang trên con đường về

Giọt nước mắt hãy lau thật khô

Tình yêu đã tan theo mây trời

Câu hỏi của em treo lơ lửng, lơ lửng, lơ lửng. Giấc ngủ không quen thuộc chập chờn đầy mộng mị.

Δ

Vài ngày sau, tôi chính thức gởi email cho em.

“Em đã đọc “Lời hứa lúc bình minh” của Romain Gary chưa bé? Ông ấy đã viết: “Bi kịch thật sự của Faust không phải là ông ta đã bán linh hồn cho quỷ dữ. Mà bi kịch thật sự là không có quỷ dữ để có thể mua linh hồn của ông ấy.” Ai cũng có một giới hạn không thể vượt qua, dù họ ra giá cao đến mức nào. Anh không thể yêu em nhiều như em muốn.”

 Tôi bấm Send.

Câu trả lời là thế.

Em, nếu tôi muốn bán, cũng đâu ai mua…vậy thì tôi bán làm gì…

Tôi – yêu bản thân tôi hơn em nhiều.

Tôi mong em từ nay

Nhìn lại con đường em đi trên

Đầy màu xanh…

Rio Lam Signature

Subscribe This Blog

Published in Truyện Viet

5 Comments

  1. ôi giống thằng bạn em quá! cảm ơn chị Rio, em thích truyện chị lắm!

  2. Anh ko thích kiểu cốt truyện này, cũng không thích kiểu viết này. Đều đặn và teen quá. Nếu là anh của 6 năm trước có lẽ anh sẽ thích, nhưng anh cần cái gì đó già hơn, chính hơn, đậm đến mức thành kẹo luôn.
    Èo èo!

What's on your mind?

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Back To Top
%d bloggers like this: