Skip to content →

A March love. A November pathos

Nguyên bấm nút, hai khung cửa sổ trên xe từ từ hạ xuống, cả cửa sổ trên nóc cũng mở toang. Những cơn gió buổi chiều được thể lùa mạnh vào trong, hất tung mớ tóc rối, cuộn xoắn từng mẩu âm thanh từ bài nhạc của Bee Gees. Não Nguyên bây giờ rỗng như bao rác ngay sau ngày đổ rác hằng tuần. Gió được thể len lỏi vào, đè lên từng khoanh neuron, áp lên thành vỏ não một thôi thúc mơ hồ. Cô muốn làm gì đó, nhưng không rõ là làm gì. Như mọi khi.

Photo by Zi Nguyen

Nguyên đạp mạnh chân gas. Chiếc Accord limited edition 2 cửa móp một bên thân không có tiền sửa vụt nhanh hơn. 50. 55. 60. 65. Rồi cô chợt nhớ ra giới hạn tốc độ trên đường Green Oaks là 45 miles. Cô thả lỏng chân gas một chút, bấc giác cười nhẹ. Tiếng cười thở hắt ra một hơi ngắn.

Buổi chiều hôm nay nắng trong vắt như đôi mắt của một đứa trẻ, gió mạnh vờn vã trên những cành cây cao nhất, thổi rạp những tia nắng đang xuyên qua những tầng mây dày xốp ú hụ. Nguyên rẽ vào một công viên bên đường, đậu vào slot quen thuộc. Từ đây có thể nhìn thẳng ra những chiếc xích đu, cầu trượt xanh đỏ; nhìn thấy những đứa trẻ và cha mẹ của chúng, nhìn thấy những người chạy bộ và những chú chó tung tăng theo chủ, những vạt hoa vàng li ti như nắng đọng trên thân xanh mướt. Cô có thể thấy rất nhiều thứ từ góc nhìn này. Tiếng nhạc iPod xóa mờ mọi âm thanh xung quanh, chỉ còn tiếng gió ầm ào len lỏi vào tai Nguyên.

Cô dựa vào thành ghế mềm lún, đưa mắt lên nhìn bầu trời xanh trong qua khung cửa sổ bé tí tẹo. Thiếu một thứ gì đó. Và cô biết mình thiếu gì. Đưa tay tìm trong ngăn đựng CD đầy rác, cô tìm thấy chiếc hộp quẹt và hộp thuốc Marl đỏ còn sót vài điếu.

Gió, công viên, nắng, nhạc (của những năm 80), Marl đỏ, những con người xa lạ và dễ thương đang chơi đùa, mọi thứ nơi này thật yên bình, như thể trăm năm chộn rộn đọng lại trong vài phút, để rồi cháy tàn theo đầu ngọn thuốc đỏ lửa.

Bee Gees thật tuyệt vời, thằng Mèo Mù nói đúng. “They suck you in and make you sad like hell.” Đó là những gì thằng Mèo Mù đã nói với Nguyên. Những bài hát của Bee Gees không buồn, chính vì thế nên nó làm người nghe thấy buồn. Nỗi buồn ngây ngất vì những niềm vui đã đi lạc từ rất lâu, có lẽ từ một ngày đầu tháng Năm xưa cũ nào đó.

Nguyên thở ra một làn khói mỏng. Cô tập nhả khói hình tròn mãi vẫn không được, tập cả việc đập thuốc cho vụn lá nén lại cũng không được. Lần nào cô cũng làm gãy thuốc, dù cô đã làm đúng như những gì Rocky dạy. 3, 4 năm trước ở những quán cafe cóc ven đường, Rocky dạy cô cách lồng điếu thuốc vào những ngón tay, đập mạnh xuống mặt phẳng; dạy cô cách khuấy cafe đen không đường cho sủi bọt. Chẳng có điều gì cô làm được cả. Tự dưng cô thấy nhớ anh. Nỗi nhớ không đủ nhiều, chỉ ngang mức cần một người dạy lại cách nén thuốc. Đôi khi người ta cần những điều rất đơn giản, một ai đó nghe cùng một bài nhạc, một ai đó rót beer không bọt, một ai đó rót beer cho bọt ngang mép không trào ra ngoài, một ai đó… Một ai đó để biết là mình vẫn còn tồn tại, để mình không trôi đi mất.

Hình như Nguyên đang lặp lại lời của ai đó bằng ngôn ngữ của mình. Cô lục lọi vài giây trong đầu, sắp xếp lại một vài dữ kiện. Ai nhỉ? Rồi cô lại bật cười. Nhớ ra rồi, lời của một anh Thiên Bình rơi xuống từ lưng chừng không khí.

Gọi anh ta như thế vì anh đến rất bất ngờ, như thể anh ta rớt từ không khí xuống vậy. Anh làm cô nhớ đến một thế giới mà cô đã bỏ lỡ từ khi sang đây: thế giới của những ước mơ, những mục tiêu, những khát khao đi đến mọi nơi trên Trái đất và trong chính lòng mình. Anh ta thật dễ thương, rất rất là dễ thương; mà như cách Nguyên gào lên với chị bạn chung chỗ làm là “SUPER MEGA SAYAN CUTE !!!” Nhưng khi Vân – chị “đồng nghiệp” mập tròn giống má nuôi – hỏi lại, “How cute?” thì Nguyên chẳng biết trả lời thế nào. Não của cô rơi vào tình trạng rỗng sau 7 tiếng đồng hồ đứng bán hàng, và vẫn còn 4 tiếng trước mặt cho đến khi trời tối mịt.

-Em không biết nói sao nữa. Just cute!

Vân cười, hỏi nhẹ:

-So, đây là anh thứ mấy trong năm 2012 vậy hả? Mà 2012 còn chưa qua hết quý I nữa.

-Không, không, không – Nguyên nhăn mặt lắc đầu – Bạn trong club là cuối năm 2011 cơ. Năm nay chỉ mới có bạn tròn tròn và Brian thôi.

-Thế bạn tròn tròn và Brian đâu rồi?

-Thằng dogshit Brian thì vừa in relationship với một con Mễ nào đấy, em chả rõ. Còn bạn tròn tròn thì, má ơi, đừng nhắc tới bản nữa… Em chịu hết nổi rồi. Kim bảo nó dễ thương nhưng, trời ạ, làm sao em chịu nổi một thằng chỉ biết có tiền bạc cơ chứ?

-Thế còn anh này thì sao?

-Em chả biết gì cả.

-Không biết?

-Ừ, em không biết gì về ảnh hết.

Nguyên nói thật. Nguyên không biết một chút gì về chàng trai Thiên Bình của ngày hôm nay. Trong một nghìn bạn trên facebook và 600 nick trong yahoo, anh chỉ ở lưng chừng đâu đó trong một nhóm cô hay nói chuyện nhưng chưa bao giờ gặp mặt ngoài đời.

Và anh làm cô vui. Niềm vui của một đứa từ lâu đã ngừng việc gởi link nhạc cho người khác, từ lâu chỉ còn những trống rỗng triền miên ngày này qua ngày khác. Cái hố sâu trong não cô vẫn còn, nhưng ở một góc rất nhỏ nào đó có những giọt nước trong vắt bắt đầu nhỏ xuống, lăn nhẹ trên bề mặt khô cằn đã bị cuộc sống nơi này hút lấy làn hơi ẩm cuối cùng.

Chợt nhớ ra điều gì, Nguyên quay sang hỏi Vân:

-Ông già mà nhà chị bắt cưới dạo này có nghe gì không?

-Không em ơi – Vân lắc đầu, thoăn thoắt bỏ đồ vào túi cho khách.

-Vậy chắc không có gì đâu ha…

-Ừ, hy vọng vậy. Thôi, má ra kìa, về chỗ đi không má chửi bây giờ.

Má là từ dùng để chỉ bà chủ, một “quý bà” Trung Quốc gầy đét, như thế cái chợ đầy thuốc khử trùng này đã hút hết sinh lực của bà. Làm việc 7 ngày một tuần, 14 tiếng mỗi ngày, sở hữu 2, 3 cái chợ gì đó. Giàu, rất giàu. Một cuộc sống mà Nguyên không bao giờ hiểu được. Cô chạy vội về chỗ của mình, miệng nhoẻn cười:

-Hi, mama!

Mama cười lại với cô, nụ cười nhạt nhẽo, không ra vẻ kẻ cả người trên, mà giống một người ít có dịp nào để cười thực sự hơn.

Phải chăng nơi gió bụi và nắng cháy này sẽ biến con người ta thành như thế? Vân vừa yêu một anh chàng du học sinh designer được 3, 4 tháng thì nhà gởi thông báo sang bảo phải cưới, một người già hơn Vân nhiều nhưng sẽ cho Vân thẻ xanh và tiền học chỉ còn 1/3. Đôi mắt Vân đỏ hoe sau một đêm khóc như mưa với mẹ. Nhưng khi Nguyên hỏi, “Chị tính thế nào?” thì cô chỉ cười, “Không biết nữa em à. Nhà chị không khá lắm.” Nụ cười cũng bình thản. Có những chuyện nước mắt không thể giải quyết được, thì nụ cười nhẹ sẽ làm ta quên đi những nỗi buồn sắc ngọt nhất. Lãng mạn hay không, đứa du học sinh nào cũng sẽ học được bài học này.

Lúc này ngồi đốt thuốc trong xe, trí nhớ của Nguyên lại trượt từ anh Thiên Bình của ngày hôm nay sang Vân, sang cái chợ mở cửa quanh năm không bao giờ nghỉ một ngày, rồi lại quay ngược về anh Thiên Bình.

Anh chỉ làm cô vui, chỉ vậy mà thôi. Anh thắp lên trước mặt cô những ánh đèn lấp lánh siêu dễ thương như đèn Christmas ở mall. Người ta thì không thể miêu tả niềm vui được, thế nên cô chẳng có gì để nói cho Vân biết. Những niềm vui như bong bóng xà phòng, như bọt nước rửa chén, rất nhẹ và tan rất nhanh. Sắc cầu vồng lấp lánh trong bong bóng từ lâu cô đã không thấy, giờ đây anh mang đến cho cô. Và như đứa trẻ cuối cùng trên thế giới, cô chỉ muốn ngồi im lặng ngắm trước khi nó vỡ tan ra thành triệu triệu mảnh cùng với trái đất.

Điếu thuốc chỉ còn lại một mẩu ngắn củn. Nguyên quăng nó vào chai nước, nước trong chai đã chuyển sang màu vàng đục nhuộm bởi bã thuốc. Cô khởi động xe, đóng cửa sổ lại. Những mẩu ký ức cuối cùng lướt nhẹ trong não như trên mặt băng của những bờ hồ ở Finland (tự dưng cô nhớ NiiT. Những ngày cuối cùng ở Việt Nam trước khi sang Finland, NiiT đã kéo cô khỏi vũng lầy sâu nhất ngập ngụa mưa gió âm u của Washington. Cô không còn im thin thít 23 tiếng một ngày, bắt đầu tập nói chuyện lại, sau đó chuyển xuống Texas cùng với nắng cháy; để lại tất cả những mảng ký ức u tối nhất trên đỉnh Mount Rainier quanh năm phủ tuyết trắng. Nhưng NiiT làm vậy chỉ để thỏa mãn thú vui ngốc nghếch nào đó của hắn (khiêu chiến với cô chẳng hạn), cô biết NiiT không bao giờ xem cô là bạn, bất kể cô luôn nhớ những gì NiiT đã làm cho cô. Cô cũng không chắc hắn thực sự muốn cô đem một bó hoa hồng đỏ, thật đỏ, đến lễ tang của hắn. Có thể khi đồng ý điều đó, NiiT chỉ muốn làm cô vui.)

Nguyên biết vì sao mình nhớ NiiT vào lúc này, cô cũng biết vì sao NiiT và cô đã nói chuyện rất vui trong những ngày cuối của hắn ở Việt Nam. Lúc đó, cả NiiT và cô đều là những đứa cô đơn. Cô là đứa bỏ nơi của mình mà đi, NiiT là đứa ở lại trong khi chẳng còn ai ở đó. “Mi có hiểu cảm giác của một đứa đứng ở ngay Đà Nẵng mà không còn ai để rủ đi cafe không?” Nguyên đã khóc như mưa khi nghe NiiT nói như vậy.

Bây giờ hẳn NiiT không cần một đứa cô đơn để nói chuyện nữa.

Cô mở iPod lên, lầm bầm, “Cái này để cho mi, thằng khốn.” Tay cô lướt nhẹ trên màn hình. Giọng ma quái của Axl Rose bắt đầu vuốt nhẹ lên vành tai cô. Từ lâu rồi, khi thiên hạ cứ mỗi tháng 11 lại đua nhau post bài này lên Facebook, cô thường tránh nghe nó. Nhưng hôm nay là một ngày nắng cuối tháng 3, để cho mình một chút ngoại lệ cũng không sao.

Nhưng NiiT trôi tuột ngay sau hai câu đầu của bài hát. Nguyên lại nhớ đến chàng trai Thiên Bình. Cô khẽ bật cười, lẩm nhẩm hát theo câu duy nhất cô thuộc,

Nothing lasts forever even cold November rain.

Nguyên nhớ anh, rất nhiều; không như vẻ bình thản cô dán lên mặt mình. Cô tự nguyền rủa mình khi nhớ một người cô chưa hề gặp mặt, một người đọng lại từ không khí, và có thể lúc nào đó sẽ tan đi như một làn hơi mát lạnh cuối tháng 10, ngay cả trước khi những cơn mưa tháng 11 rơi xuống. Nothing lasts forever even cold November rain.

Nhưng đâu có ai nói với Nguyên đừng nên đặt trái tim mình vào không khí tháng 10?

Cô cho xe chạy chậm chậm, rồi dừng lại trước đèn đỏ. Mỗi lần dừng đèn đỏ, Nguyên có thói quen nhìn những xe xung quanh. Một ông già tóc bạc béo mập ở phía sau cô. Bên trái là một cô bé tóc đỏ đeo khuyên mũi. Bên phải là một bà Mỹ đen mặc đồ với những tông màu đánh nhau nảy lửa. Lọt thỏm giữa vòng vây đó là một con bé châu Á lụng thụng trong chiếc hoody rộng quá khổ, quầng mắt thâm đen thiếu ngủ.

1 phút đèn đỏ.

Nếu người ta có thể giác ngộ trong một giây, một phút có đủ để Nguyên nghĩ tới điều mình thực sự muốn và đưa tay ra ôm lấy nó, bất kể những nỗi sợ mơ hồ nhưng chưa bao giờ tan biến. Cô nhìn chăm chăm vào ánh đèn đỏ, bất chợt nhận ra mình không còn bao nhiêu thời gian. Nếu biết rằng mình còn 60 năm để sống, Nguyên sẽ dành hẳn 3 tháng để suy nghĩ. Nhưng nếu một tuần nữa tang lễ của cô vang lên bài “If I Die Young”, ai sẽ yêu thay cô những điều cô bỏ lỡ? Ai sẽ đưa tay giữ lấy làn không khí tháng 10 dù chỉ trong một giây? Ngồi trong những chiếc xe hơi đóng kín, có bao giờ ta thực sự nhìn thấy khuôn mặt nhau mà không qua một, hai lớp gương dày?

Bất chợt cô nhìn sang con bé tóc đỏ trong xe bên cạnh. Con bé cũng quay sang nhìn cô. Rồi nó nhoẻn miệng cười với Nguyên. Ánh nắng chiếu nụ cười của nó sáng rực, ngây ngô. Nguyên sững người. Cô nhìn thẳng vào mắt nó. Mắt nó đỏ, không phải vì khóc hay vì allergy. Vì hút cỏ.

Điệp khúc cuối của November Rain vang lên gấp gáp, cùng với tiếng piano róng riết

Don’t ya think that you need somebody?
Don’t ya think that you need someone?
Everybody needs somebody
You’re not the only one, you’re not the only one

Đèn xanh bật.

Nguyên nhấn mạnh gas, chiếc xe phóng vụt tới trước, hòa vào dòng xe cộ di chuyển không ngừng miên man bất tật không điểm đầu điểm cuối. Cô biết mình phải làm gì.

Đèn xanh bật thì phải phóng đi, vậy thôi.

—o0o—

Nhắn nhủ: Zi Nguyen – người chụp bức ảnh trên – là bạn của tớ từ cấp III. Cô ấy hiện đang ở Dallas, theo đuổi giấc mơ trở thành nhiếp ảnh gia thời trang. Đây là page của Zi: https://www.facebook.com/liveyoungbewild.

Rio Lam Signature

Subscribe This Blog

Published in Truyện

Comments

  1. nobi nobi

    vẫn là nó.. cái cảm giác không tên đọng lại sau mỗi lần đọc note chị… cảm thấy nặng lắm.. : )

What's on your mind?

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Back To Top
%d bloggers like this: