Skip to content →

Viết cho em một chiều đầy nắng

Bài viết cũ từ ngày 05 tháng 07 năm 2009

For Zi. Viết ngay sau khi đọc xong Alice-của-Zi-viết. Một ngày đầy đủ cảm xúc và không tật nguyền bởi thị hiếu

Anh vừa đọc câu chuyện nhỏ của em xong. Vươn vai, ngáp. Gập màn hình laptop, anh bước lại phía khung cửa sổ. Phước đức cho ông thợ xây – hay ông kiến trúc sư nào đó – đã quyết định xây cái cửa sổ này hướng về phía bờ hồ. Nó ở trên cao. Và anh không phải ngước lên để nhìn bất cứ thứ nào cả.

Trừ bầu trời.

Nhưng anh cũng chẳng mấy khi nhìn ngó gì bầu trời. Đôi lần anh có thấy máy bay cất cánh – khu anh làm việc gần sân bay. Nhưng cũng chỉ đôi lần. Dưới đất có nhiều thứ hấp dẫn anh hơn. Ừ, dưới đất, tức là trên mặt đất, nơi anh và em đang đứng. Có phải nó nghiêng 30 độ 5 đúng không em? Nghĩa là em và anh cũng đang đứng nghiêng. Kì cục thật! Hóa ra hơn 6 tỉ người chúng ta đều là những diễn viên xiếc tài ba, đứng nghiêng 30 độ 5 mà vẫn không ngã, em nhỉ. 6 tỉ diễn viên xiếc. Mỗi người mang một phục trang khác nhau, một đôi giày khác nhau; mỗi người có một bộ mặt khác nhau, và hầu như đều là mặt nạ. Em à, anh đã bật cười khẽ khi nghĩ đến khúc này. Vì lẽ thế thì chúng ta đã có một đoàn xiếc khổng lồ. Và đoàn xiếc đó lưu diễn vòng quanh mặt trời, đều đặn, đều đặn.

Cho ai xem?

Em có hỏi như thế không nhỉ? Cái kiểu tinh nghịch của em, ừ tinh nghịch, chứ chả phải ngây thơ gì đâu. Nhưng không sao, anh sẽ suy nghĩ về vấn đề này. Một đoàn xiếc thì phải có khán giả, nhất là một đoàn xiếc luôn bận rộn như thế. Một năm một show quanh Mặt trời chứ ít à? Nghĩa là – như mấy lão khoa học gia đã nói – chúng ta chạy show với tốc độ cũng ghê gớm lắm đấy em.

Anh nhìn lướt ra mặt hồ. Có vài con gì đó đang bơi ở đấy. Chịu. Em biết anh mà. Cận nặng mà chả đeo kính. Hình như em cũng bị nhiễm tật đó của anh. Nhưng con gì thì nó cũng bơi vuông góc với mặt nước, nghĩa là nghiêng 30 độ 5. Đồ…bơi nghiêng!

Nhìn nước mãi cũng chán, anh nhìn lên bờ. Chó, mèo, gà, vịt, ngan, ngỗng, thằn lằn, gián, nhện, hổ, báo, sư tử,…gì nó cũng chạy nghiêng, đi nghiêng, bò nghiêng hết ráo. Riết rồi tự dưng anh thấy chóng mặt quá em à. Còn em chắc đang cười. Haiz, cười nghiêng!

Anh lại nhìn lên trời.Bầu trời cao thế kia, rộng thế kia, mà nó cũng nghiêng. À, em biết những nhà bạt của những đoàn xiếc lưu động không? Đấy, nó đấy, nó là nhà bạt của đoàn xiếc chúng mình. Trông đẹp phết nhỉ. Thằng cha khỉ gió nào đó đã cài một cái chương trình khỉ gió, điều khiển cái mái bạt này dở chứng hằng ngày. Người ta đi diễn mà cứ run, chả biết hôm nay cái mái nó có màn mưa nghiêng, hay nắng nghiêng, hay giông gió ngả nghiêng nào không? Kiếp nghệ sĩ khổ vậy đó em. Nhưng thôi, chúng ta tài ba lắm. Lúc nào chúng ta vẫn có thể nghiêng được tốt. Đến chết rồi, người ta vẫn có thể nằm nghiêng mà. Vẫn là 30 độ 5.

Có một đám mây đen đen nghiêng nghiêng đang kéo về phía anh. Trời sắp mưa rồi. Hết nắng rồi. Thế mà anh lỡ để cái tiêu đề là Viết cho em một ngày đầy nắng. Thôi kệ nó đi em nhỉ. Chấp nhặt gì mấy chuyện cỏn con này. Thật ra cái tiêu đề nó bị thừa em ạ. Chỉ cần “Viết cho em một ngày”, à không, “Viết cho em” là được rồi, vì rõ ràng là anh chỉ viết có một ngày mà. Mà thôi, “Cho em”, bỏ “viết”; chữ nghĩa đầy ra thế này, không lẽ anh đang vẽ. Cơ mà chữ “Cho em”, người ta lại kiện anh ăn cắp bản quyền của thằng Wanbi (gớm cái thằng, …bỏ mẹ). “Em” thôi. Thế là đủ rồi.

Nhưng mà anh nói rồi em. Anh đang nghiêng. Cái tiêu đề “Em”, nó thường quá. “Viết cho em một ngày đầy nắng”, mốt bây giờ nó thế em ạ. Anh chả dại gì bỏ đi mấy chữ “viết”, “cho”, “một”, “ngày”, “đầy”, “nắng” để mà cái tờ báo nào đó anh sắp gởi mấy trang này cho bài anh out cả.

Em đừng tròn mắt lên mà hỏi với vẻ tinh nghịch chết người đó: “Sao anh bảo anh viết cho em cơ mà?”. Ừ thì viết cho em, nhưng cái này là kết hợp với kinh tế. Anh thề với em anh không giả dối tí nào đâu. Anh viết cho em thật lòng. Bằng chứng là anh có chửi thằng Wanbi và tờ báo anh gởi. Thế nên khi anh gởi, anh sẽ cắt đoạn đó. Không thì chả báo nào dám đăng.

Một bài viết theo dòng cảm xúc của tác giả, bỗng dưng bị cắt bựt một đoạn…Chao ơi…một bài viết ngả nghiêng em nhỉ…

Quán cà phê bên cạnh bật bài hát gì đó, mà anh quên tên rồi. “Về đây nghe em, về đây thả ước mơ đi hát dạo”. Ah ha ha ha. Anh thích câu này đó em. Vừa nghe là một cánh đồng mở ra trong đầu anh liền. Cánh đồng cỏ trên những triền núi cao (dù anh chưa bao giờ thấy cái nào cả). Một bầu trời trải rộng. Anh và em, thả những chiếc bong bóng, trong đó cất tiếng hát của hai đứa, lên thật cao, thật tự do.

Thế mà anh nhớ ra, trong cả giấc mơ đó, triền núi, bầu trời, bong bóng, anh, em, và cả những tiếng hát đều nghiêng cả. Thậm chí anh còn thấy hơi…mắc ói, vì cái cảnh đó sao giống bộ ảnh style của em hot girl trên kênh 14 mà hôm trước thằng bạn anh send qua với pm: “Ngực nó còn bự hơn quả bóng, xem đi ông, đã lắm”. Giấc mơ anh – nghiêng mất rồi em ơi.

Sáng nay anh vừa đọc báo. Cái truyện ngắn số này có một câu anh thích, câu gần cuối ấy, em lấy báo ra đọc đi sẽ thấy. Hình như là… “sau cơn mưa, chúng ta lại đón nắng với một trái tim ướt sũng”. Tự dưng thấy thích thế thôi, chứ anh cũng không hiểu lắm.

Một trái tim ướt sũng. Vậy thì phơi nắng là nó sẽ khô đúng không em. Nhưng trái tim ướt sũng là gì, nó tốt hay nó xấu? Và phơi xong nó ra gì? Khô ấm, khô nóng, khô rang, khô queo…Ừ, đang viết thế này lại nhớ đến “Em về tinh khôi” (phải tên nó thế không em? Đầu óc anh dạo này tệ quá). Đấy, em thấy không, câu mở đầu cũng là: “Bờ vai ơi, đừng quá nghiêng nghiêng, đánh rơi buổi chiều thơm ngát” đấy. Bác nhạc sĩ cũng thấy đời nó nghiêng giống cháu, bác nhỉ? (cái này thuật ngữ chuyên ngành của anh gọi là “nhét vào mồm người nói”). Nhưng thôi, bỏ qua, câu anh nhớ là câu khác cơ. Câu có liên quan đến trái tim, phơi, và mưa nắng gì đấy. À,

…biết đâu sớm mai nắng em phơi cuộc tình…

Kí tên
Anh

Rio Lam Signature

Subscribe This Blog

Published in Ghi Chép Nhật Ký

Comments

What's on your mind?

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Back To Top
%d bloggers like this: